No beauty is so haughty as that which is simple.
KriKri's
Đôi khi chúng ta muốn tìm kiếm cho mình một nơi yên tĩnh, đễ trút hết những nghĩ suy và sự việc trong cuộc đời.. ngắn hay dài không ai biết trước.
Miracle
8 thg 10, 2013
15 thg 8, 2012
The Hell [Fate] | Chap 1
FATE
Author: Krita Li
Rating: T
Gernes: Horror
Author: Krita Li
Rating: T
Gernes: Horror
Chap 1
Mùa thu, tháng 9
Cổng trường Majisuka bị vây
kín bởi hàng trăm học sinh đứng tụ tập tại bảng thông báo xếp lớp. Không khí ồn
ào sôi nổi thích hợp để đón chào một năm học mới, chỉ riêng ở một góc của đám
đông, có một cô gái hoàn toàn cô lập với sự ồn ào xung quanh, đôi mắt cô vô hồn,
khuôn mặt không cảm xúc, chẳng ai có thể đoán trong đầu cô ta đang nghĩ gì vì nội
tâm cô dường như hoàn toàn đóng kín, chẳng có bất cứ cảm xúc gì lộ ra ngoài cả.
Nếu có thể thấy gì ở vẻ ngoài cô ấy, thì đó chính là một thân hình hoàn mĩ cùng
gương mặt đẹp như tranh vẽ.
“Haruna!”
“Ùh, Takamina” – Nghe tiếng gọi quen thuộc, Haruna như giật mình về với hiện thực, đôi mắt cô bấy giờ đã bắt đầu biểu lộ cảm xúc.
Takamina tiến đến bên cạnh Haruna, cả hai cùng đứng lặng nhìn danh sách lớp.. một cái tên đã bị gạch..
“Haruna!”
“Ùh, Takamina” – Nghe tiếng gọi quen thuộc, Haruna như giật mình về với hiện thực, đôi mắt cô bấy giờ đã bắt đầu biểu lộ cảm xúc.
Takamina tiến đến bên cạnh Haruna, cả hai cùng đứng lặng nhìn danh sách lớp.. một cái tên đã bị gạch..
“Cậu ổn chứ, Haruna?” –
Takamina thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào cái tên quen thuộc đã bị gạch đi.
“Không phải đâu” – Haruna bật ra từng chữ, không phải cô trả lời câu hỏi của bạn mình, cô chỉ muốn nói ra những gì mình cảm thấy..
Takamina không hiểu những gì cô gái cao hơn nói, nhưng cô không để tâm, chỉ quay mặt qua nhìn Haruna và gượng cười - “Mình vào lớp thôi!”
“Không phải đâu” – Haruna bật ra từng chữ, không phải cô trả lời câu hỏi của bạn mình, cô chỉ muốn nói ra những gì mình cảm thấy..
Takamina không hiểu những gì cô gái cao hơn nói, nhưng cô không để tâm, chỉ quay mặt qua nhìn Haruna và gượng cười - “Mình vào lớp thôi!”
…
Ánh nắng buổi sáng chiếu
xuyên qua ô cửa phòng học, đáp mình hờ hững lên mặt bàn gỗ chằng chịt chữ viết
và hình vẽ nguệch ngoạc.. chợt có một bàn tay thon mềm đưa ra đón lấy từng mảng
ấm áp..
“Có phải cậu không Yuko??”
“Có phải cậu không Yuko??”
Haruna cử động từng ngón tay
như muốn nắm lấy thứ ánh sáng vô hình kia, rồi bất chợt quay sang nhìn chiếc
bàn quen thuộc trống trơn, lạnh lẽo.. Phải, lạnh lẽo như tim cô, khi ánh nắng
quen thuộc đã không còn hiện diện ở bên cô nữa…
Takamina không thể kìm nén những giọt nước mắt, cô quay ra cửa sổ để không ai nhìn thấy mắt mình ửng đỏ.. vội lau chúng đi, cô nhìn vô định ra ngoài sân.. như nhớ về một cái gì đó…
Takamina không thể kìm nén những giọt nước mắt, cô quay ra cửa sổ để không ai nhìn thấy mắt mình ửng đỏ.. vội lau chúng đi, cô nhìn vô định ra ngoài sân.. như nhớ về một cái gì đó…
[Hồi ức]
“Yuko, chờ bọn tớ với”
Haruna, Takamina và Mayu quyết định dừng lại để nghỉ,
họ cần có thời gian để lấy lại hơi thở. Trong khi đó, cô gái nhỏ con với hai
cái răng thỏ tung tăng quay lại với những người bạn của mình, dường như không
biết mệt mỏi là gì, nụ cười vẫn tỏa sáng trên gương mặt cô, đôi mắt to sáng bừng
như ánh nắng cuối hè hôm ấy. Chẳng trách sao Yuko lại khiến Haruna thích đến thế, mặc
dù chưa từng nói ra nhưng cô biết dù có phải đánh đổi
bất cứ gì, Haruna cũng không thể để mất đi con sóc đáng yêu này.
“Các cậu nên tập thể dục thường xuyên vào” – Yuko chế giễu – “Nhất là cậu đó NyanNyan, chân dài thế kia mà..”
Yuko bỏ lửng câu nói, mắt cô từ từ nhìn xuống đôi chân dài của cô gái cao hơn, sự biến thái lộ rõ trên khuôn mặt Yuko.
“Ai đó, ai chơi kì vậy” – Đang tận hưởng vẻ đẹp của tạo hóa thì có ai đó làm đứt quãng tầm nhìn của cô. Yuko nhìn lên thì thấy một cô nhóc nhăn nhó như bà già khó tính
“Em, Mayu.” – Mayu đứng chống nạnh nói – “Đề nghị chị tập trung vào chuyên môn, chị đang dẫn chúng ta đi đâu vậy hả??”
Mayu là em họ của Yuko, cùng học chung trường Majisuka
“Các cậu nên tập thể dục thường xuyên vào” – Yuko chế giễu – “Nhất là cậu đó NyanNyan, chân dài thế kia mà..”
Yuko bỏ lửng câu nói, mắt cô từ từ nhìn xuống đôi chân dài của cô gái cao hơn, sự biến thái lộ rõ trên khuôn mặt Yuko.
“Ai đó, ai chơi kì vậy” – Đang tận hưởng vẻ đẹp của tạo hóa thì có ai đó làm đứt quãng tầm nhìn của cô. Yuko nhìn lên thì thấy một cô nhóc nhăn nhó như bà già khó tính
“Em, Mayu.” – Mayu đứng chống nạnh nói – “Đề nghị chị tập trung vào chuyên môn, chị đang dẫn chúng ta đi đâu vậy hả??”
Mayu là em họ của Yuko, cùng học chung trường Majisuka
“Chẳng phải đã nói rồi sao” – Yuko vẫn còn hậm hực
“Nhưng Yuko, tớ đã bảo không cần tin những thứ đó mà, chỉ là cảm giác nhất thời của tớ thôi” – Haruna nheo mày nói.
“Tớ cũng có cảm thấy có điều gì đó lạ.” – Lúc này Takamina mới lên tiếng
Chuyện là hai ngày trước, Haruna đã tình cờ nhận được một email lạ từ địa chỉ DarkEnchantress (Phù thủy bóng đêm), bảo người ấy là cựu học sinh trường Majisuka và muốn mời Haruna cùng những người bạn của cô đến dự một buổi tiệc do người đó đứng ra tổ chức. Điều lạ lùng là cô đã hỏi những người bạn xung và cả hội trưởng hội học sinh, chẳng ai trong số họ biết gì về buổi tiệc đó cả. Cô đã tính không quan tâm đến cái mail đó nữa, có lẽ chỉ là một trò đùa. Nhưng tối hôm qua người ấy lại gửi một mail khác, ghi chi tiết về buổi tiệc, thời gian và địa điểm.. không có gì bất thường cả, cô tính xóa nó đi thì ngay lập tức một mail khác được gửi đến, với lời lẽ khiến cô rung mình.
“Đừng vứt bỏ những thứ mình may mắn được ban tặng, đôi
khi chỉ một quyết định nhỏ, sẽ khiến bạn đau thương cả đời, hối hận cả đời.”
“Haruna àh, đó chỉ là những trò
đùa vớ vẩn trên mạng thôi, gì chứ những cái tên như phù thủy bóng đêm , kị sĩ
bóng đêm hay nam tước bóng đên gì đó pla pla có rất nhiều.” – Mayu thoáng thấy
Haruna đang lo lắng liền nói.
Haruna lại không cảm thấy như
vậy, cô đã thấy rất nhiều những tin nhắn vớ vẩn trên mạng rồi, nhưng cái này
thì khác. Dù chỉ là gửi mail bình thường qua mạng, nhưng người ấy dùng từ rất
trang trọng và lịch thiệp, từ đầu đến cuối thư không có bất cứ từ gì khiếm nhã,
khiến người ta nghĩ đến một con người rất cao quý. Và điều quan trọng chính là
trực giác của cô, Haruna hay bị trêu là đầu rỗng, nhưng thật ra cô vẫn để tâm đến
mọi thứ, và đặc biệt là mỗi khi cảm thấy lo lắng điều gì đó, thì chắc chắn là
có chuyện chẳng lành.
“Không sao đâu, có lẽ ai đó
thấy Haruna quá xinh đẹp nên muốn làm quen đấy thôi” – Takamina nói đùa để xua
bớt không khí đang căng thẳng – “Yuko, cậu lo mà giữ lấy cô mèo của cậu đi”
Yuko nghe thế liền phản xạ
ngay lập tức, nhảy đến ôm chặt Haruna
“Ểh?! NyanNyan là của mình tớ
thôi” – Yuko nói trong khi vẫn quấn chặt lấy Haruna, khiến cả bọn cười lớn
[Hiện tại]
Khuất sau dãy núi của thành
phố Tokyo sầm uất, có một tòa lâu đài cao
sừng sững, nhưng lại biệt lập với thế giới bên ngoài, nằm ẩn sau lớp cây cối rậm
rạp, người thường khó lòng có thể tìm thấy. Ở đây dù ngày hay đêm, bầu không
khí vẫn âm u tĩnh mịch, chẳng cần nói cũng biết đây là nơi trú ngụ của những giống
loài tồn tại song song với loài người, nhưng dường như chưa có ai khẳng định được
sự tồn tại đó. Tất cả những gì nhắc đến họ chỉ là những câu chuyện truyền thuyết, huyễn
hoặc không có thật..
“Từ khi Yuko-san trở về với
chúng ta, mình cảm thấy có điều gì đó rất khác” – Một cô gái khoác áo choàng đỏ
nói, cô đang cầm một cuốn sách bên một ngọn đèn nhỏ
“Tớ thấy cậu ấy vẫn như trước
mà, tớ vui lắm, chỉ mới có 18 năm thôi mà tớ ngỡ như lâu lắm rồi, Yuko thật là,
tại sao phải đến với thế giới con người làm gì chứ.” – Một cô gái khác nói
“Mười tám năm đối với chúng
ta thì ngắn ngủi, nhưng với loài người thì nó đã bằng một phần ba đời người rồi.”
“Vì vậy tớ mới khinh thường
loài người, giữa loài người, Spirit và Vampire , thì giống loài Vampire ta là bất
tử, đã có mặt từ ngày trời đất mới khai sinh, là dòng dõi Elder vĩ đại.”
“Tớ cũng không hiểu… Tại sao
phải đánh đổi Ingle để sống một kiếp người??”
“Dễ thôi, đi hỏi đi”
“Yuko-san sẽ không nói”
“Haizz thôi được rồi, bỏ qua
chuyện đó. Tớ đi xem chừng lũ nhóc đây, để chúng đi cắn người bậy bạ lại có
chuyên..”
Cô gái nói xong liền đứng dậy,
đi mất hút vào màn đêm vô tận của thế giới V. Ở đây, xung quanh chỉ toàn là 1
màu đen, màu của sự chết chóc và tuyệt vọng.
“Tại sao Vp bây giờ phải trốn tránh loài người như vậy chứ” – Một tiếng nói khác vọng đến trong bóng tối
“Tại sao Vp bây giờ phải trốn tránh loài người như vậy chứ” – Một tiếng nói khác vọng đến trong bóng tối
“Không phải trốn, chỉ tránh
thôi” – Cô gái khoác áo choàng đỏ vẫn thản nhiên trả lời khi mắt vẫn không rời
khỏi trang sách - “Lần này cậu làm rất tốt, đã đưa được Yuko-san trở về” – Ánh mắt
cô gái bắt đầu thay đổi
“Chuyện nhỏ thôi, mọi chuyện
mới chỉ bắt đầu, ta phải giữ lời hứa với lũ nhóc chứ, hahhahahaha” – Người đó dần
bước ra khỏi bóng tối, để lộ đôi mắt đỏ như máu và mái tóc óng vàng, nụ cười
man rợ vang khắp cả tòa lâu đài…
End chap 1
End chap 1
8 thg 8, 2012
The Hell [Fate] | Prologue
FATE
Author: Krita Li
Rating: T
Gernes: Horror
Sumary: “Fate”... “Định mệnh”…Hay còn gọi là “Số phận” của mỗi con người.. là do ông trời.. hay do chính bản thân mình nắm lấy?..
Author: Krita Li
Rating: T
Gernes: Horror
Sumary: “Fate”... “Định mệnh”…Hay còn gọi là “Số phận” của mỗi con người.. là do ông trời.. hay do chính bản thân mình nắm lấy?..
Prologue:
"Có thể ở một nơi nào đó.. sự sống của những cái chết... vẫn tồn tại...."
23h54', Thứ sáu, ngày 13 tháng 8 năm 2012
Thành phố Tokyo chìm ngập trong những cơn mưa dồn dập mùa hạ, bầu trời đen kịt như muốn nhấn chìm cả thành phố, cũng như bao trùm cả ngôi trường 91 năm cổ kính - Trường THPT Majisuka
<ầm..ầm..>
Sấm chớp liên tục, dưới sân trường giờ đây tràn ngập những vật thể vô hồn mang hình dáng con người.. những vật thể thuộc về một thế giới khác, thế giới của bóng đêm.
"Đã đến lúc rồi!"
Một cô gái với mái tóc đen dài đứng giữa sân trường, trên người cô khoác một chiếc áo choáng màu đỏ như đẫm máu.. cô nở một nụ cười bí hiểm nhìn về dãy phòng học A.
"Chúng ta hãy cùng chào đón sự trở lại của kẻ đứng đầu Vp"
Một tiếng nói khác vang lên như một luồng điện, khiến tất cả mọi vật thể đang có mặt ở đó đều quay về hướng căn phòng cuối cùng ở lầu 1 dãy A, chúng để lộ những đôi răng nanh dài và nhọn, ánh mắt vô hồn chờ đợi kẻ đó xuất hiện...
Bầu trời lại vang lên một tiếng sấm rền, ánh sáng của tia chớp cho ta nhận ra một màu đỏ thẫm dọc hành lang dãy phòng học, và rồi đến tia sáng thứ ba, trên ô cửa sổ trước căn phòng cuối cùng, một cô gái với mái tóc nâu dài mặc bộ đồng phục học sinh trên người xuất hiện.. Sự im lặng làm chủ cả không gian lúc đó, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi nặng hạt. Mọi vật ở đây như bị đóng băng trước cảnh tượng huy hoàng..
Rồi khi cô gái đó ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn xuống sân trường đen kín thây ma...
Những vật thể vô hồn đồng loạt thét lên man rợ, cả những tiếng gào rú như điên loạn của chúng vang lên phá vỡ cả màn đêm mưa tĩnh mịch...
<YUKO>
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)